Sau khi chứng ắc Phật quả như vậy, vào lúc rạng sáng của ngày mười sáu tháng Vesakha (tháng tư), Đức Phật xuất khỏi cảm hứng kệ (udāna) và trong khi ang ngồi trên Vô ịch bảo tọa, Ngài khởi lên ý nghĩ:
“ Để ạt ược Vô ịch bảo tọa này, Ta ã phải i từ kiếp này sang kiếp khác suốt bốn asaṅkhyeyya và một trăm ngàn ại kiếp, thực hành mười pháp Ba-la-mật một cách phi thường. Trong bốn asaṅkhyeyya và một trăm ngàn ại kiếp, ể có ược Vô ịch bảo tọa này, ã nhiều lần Ta cho i ầu của mình kèm theo vương miện quí báu; ã nhiều lần Ta cho tim và mắt của mình; ã nhiều lần Ta cho ến bất cứ ai xin ứa con trai yêu quý như Jāli, ứa con gái yêu quý như Kanhajinā và người vợ như Maddī, làm nô lệ. Đây là Bảo tọa mà khi ngồi trên nó, Ta ã hoàn toàn thắng phục Ngũ ma. Chỗ ngồi ầy oai lực và kiết tường. Khi ngồi trên bảo tọa này, tất cả mọi ước nguyện của Ta, cả ước nguyện thành Phật ều ược thành tựu viên mãn. Ta sẽ không vội rời khỏi Bảo tọa này nơi mà Ta chịu ơn rất nhiều.”