CÔ ĐỘC MÀ KHÔNG CÔ ĐƠN
Một thời, Tỷ kheo Vajjiputtaka trú ở Vesàli tại một khu rừng.
Lúc bấy giờ có một cuộc lễ tổ chức suốt đêm ở Vesàli.
Tỷ kheo ấy được nghe tiếng nhạc khí, tiếng cồng v.v… đánh lên, tiếng ồn ào khởi lên, liền than thở, nói lên ngay lúc ấy bài kệ này: Chúng ta sống một mình/Trong khu rừng cô độc/Như khúc gỗ lột vỏ/Lăn lóc trong rừng sâu/ Trong đêm tối hân hoan/Như hiện tại đêm nay/Ai sống đời bất hạnh/Như chúng ta hiện sống.
Rồi một vị Thiên trú ở khu rừng ấy, có lòng thương xót vị Tỷ kheo ấy, muốn hạnh phúc, muốn cảnh giác liền đi đến vị Tỷ kheo. Sau khi đến, vị Thiên ấy nói lên bài kệ: Ông sống chỉ một mình/Trong khu rừng cô độc/Như khúc gỗ lột vỏ/Lăn lóc trong rừng sâu/Rất nhiều người thèm muốn/ Đời sống như ông vậy/Như kẻ đọa địa ngục/Thèm muốn sinh thiên giới.